What's new

Lào - Chuyến Phượt "công tác" quái dị!

Kính chào các bác, các anh chị em.

Sau khi nghỉ ngơi bớt mệt và hoàn tất báo cáo. Tôi muốn viết về chuyến đi Lào vô cùng mệt mỏi và quái dị của mình để giúp các ace biết có những chuyến phượt "công tác" vất vả đến thế nào nha.

Nhận lời mời của một công ty sang làm ăn bên Lào, tôi chuẩn bị đồ đạc để hành trình sang nước bạn Lào.
Tại sao đi Lào mà cũng phải lo chuẩn bị. Vì trước khi đi Lào đã có mấy việc xảy ra làm tôi vô cùng mệt mỏi. Tình hình là ngày 12 tháng 10, đi nhậu về bị té xe, suýt què cẳng (sau này đi khám mới biết là bị nứt xương và đứt dây chằng chân trái). Thế nhưng chẳng được nghỉ ngơi, ngày 13 phải đi lên Củ Chi thăm nhà máy sản xuất phân bón trên đó. Buổi sáng khi ngủ dậy, chưa thấy đau mấy, nhưng đến trưa thì cái đầu gối bắt đầu sưng to lên và đau nhức không chịu nổi. Đến tối thì coi như xong, không thể nào tự đứng lên được nên bà xã phải làm cho cái gậy (thiết kế bằng 5 đốt của cái máy hút bụi mua từ Mỹ về - cái máy này từ khi mua năm 2004 đến nay chỉ dùng có 1 lần vì nó chạy điện 110v và đây là lần sử dụng có ích nhất của nó - chắc là tôi phải chụp hình nó post lên đây cho các bạn xem mới được). Thế nhưng ngày 14 tôi vẫn phải đi công tác. Tối 14/10 ngủ ngoài Phan Thiết mà đau quá. Tôi cũng đã đăng ký đi với mấy đồng chí trong nhóm Phượt Xuyên Việt của dany đi khám phá Mũi Điện nhưng rồi bỏ cuộc vì cái chân đau này. Lê lết được mấy ngày thì đồng chí Tổng Giám đốc gọi về để làm việc với các chuyên gia Mỹ. Cứ tưởng yên thân, ai ngờ ngủ nhà được đêm 18 thì ngày 19 phải theo các bạn Mỹ ra Phan Thiết rồi Phan Rang đến tối 23 mới về được. Ngủ nhà được tối 23 thì ngày 24 lại lên đường sang Trung Quốc tham dự tuần cuối cùng của Hội chợ Triển lãm Quốc tế Thượng Hải. May mà chuyến bay đi Thượng Hải rất muộn, tối 24 nên cũng nghỉ ngơi vớt vát được mấy giờ ở nhà. Tối khuya ngày 31 tháng 10 thì mới bay từ Trung Quốc về. May mà máy bay không bị muộn chứ nếu muộn thì tôi chỉ có nước là ngủ luôn ở sân bay để sáng đi luôn sang Cambodia. Hơi dài dòng nhưng để các bạn hiểu vì sao lại chuẩn bị đồ đi Lào. Và vì gấp gáp như vậy nên có rất nhiều chuyện cười ra nước mắt tại đất Lào sau này.
 
Last edited:
Còn đây là đài phun nước trung tâm. Các bạn Lào bảo là Zero center đó nhưng mình thấy cũng không đặc sắc gì cả, nhất là về ban ngày.






Về đêm thì ở đây có nhạc nước nhưng mình xem nhạc nước ở Las Vegas và nhạc nước trên sông nổi tiếng thế giới ở Nam Xương (Nanchang) rồi nên không thấy hứng thú lắm.
 
Last edited:
Trong lúc các bạn Nhật Bản tập trung vào việc sáng tác thì mình lo tìm kiếm một số thông tin ngon bổ rẻ cho các phuoters nhà ta.
Nhân đây, mình muốn bổ sung thêm một ít thông tin.
Bên Lào, tại sân bay Quốc tế Vientiane thì chỉ có đổi tiền USD và Nhân dân tệ sang Kíp Lào thôi nhé. Nhưng tại khu vực Mixay và khu đài phun nước trung tâm này và còn một số chỗ nữa, các bạn cứ dùng hoặc đổi tiền Việt Nam đồng sang Kíp Lào vô tư. Có chỗ, khách sạn kiêm luôn cả dịch vụ đó luôn đấy. Cũng có nhiều Guesthouse giá chỉ khoảng 100K -120K kíp 1 phòng AC thôi nha. Khu vực bờ sông cũng có. Nếu cần địa chỉ, mình sẽ cung cấp cho. Khu Mixay là nhiều nhất đấy.

11h, mình báo với các bạn Nhật là phải chia tay, trở về KS để bay đi Xiêng Khoảng. Mọi người chào nhau í ới (còn có cả hẹn gặp lại nữa chứ). Ngồi trên chiếc Tuktuk về KS mà thấy cũng trống vắng... mới đi chung với nhau hơn 3 giờ đồng hồ!!!
Giá Tuktuk khá rẻ. 5K Kíp là đi lại trong Vientiane được rồi, ra xa hơn tí là 10K. Anh bạn tuktuk nhận lời chở tôi ra sân bay từ đài phun nước với giá 10K kíp còn thêm điều kiện là đợi tôi ở KS nữa. Đến khách sạn, tôi lên phòng để vệ sinh và chuẩn bị thì anh lái tuktuk cũng lên luôn và xách cái vali của tôi bỏ lên xe trước (chắc tôi sẽ không cho nếu là chỗ nào đó ở Việt Nam). Tôi trả phòng và được cô chủ khách sạn cảnh báo là sao lại đi muộn thế? Tôi chỉ cười và nói tạm biệt, bụng nghĩ cô bé lo xa quá.
 
Last edited:
Trên đường ra sân bay, anh bạn lái tuktuk rẽ vào cây xăng và ra hiệu trả tiền để đổ xăng. Tôi trả 10K kíp mà cũng quên không để ý xem anh ta đổ bao nhiêu xăng nữa. Nếu anh ta đổ xăng hết tiền mà không có khách nữa thì tối về vợ nó đánh chết.
Tới sân bay, anh ta ra hiệu là xe tuktuk phải dừng ở đây, không được vào trong khu đỗ xe ôtô và nói cảm ơn, tạm biệt (tất nhiên là bằng tiếng Lào rồi). Tôi xuống xe, nhận cái vali từ tay anh ta và cũng nói tạm biệt, cảm ơn. Người Lào hiền, thật hiền.
Tôi chưa chui ngay vào sân bay mà còn sáng tác thêm vài kiểu ảnh và đi lòng vòng để lấy thêm ít thông tin về sân bay này nữa mà không biết rằng một chuyện vớ vẩn đang chờ tôi ngay ở cái sân bay này.

Bên ngoài sân bay quốc tế





Và ở bên trong



Khu đi



Và khu đến

 
Ở giữa hai khu đi và đến người ta còn trưng bày một cái tủ trong đó có đựng các loại xương, răng, nanh, ngà, sừng... của hổ, gấu, voi, tê giác... và thông báo là vật cấm, không được mua bán hay mang đi, nếu vi phạm thì coi như là phạm pháp và bị xử theo pháp luật. Trong đó rùa cũng tính luôn đó nha Hoẵng. May mà hôm đó nó pate mạnh quá chứ không thì các bạn phạm pháp rồi. Mình thấy có cả rùa trong cái lít của họ thì nghĩ trong đầu: Hỏng rồi, chuyển này có hứa là tìm con pate cho Hoẵng mà.

Đây là cái tủ trưng bày của họ



Hoẵng có nhìn thấy rùa ở góc thấp tay trái tấm hình không nhỉ??? Hy vọng không phải là pate.
 
Last edited:
Tôi còn đi lòng vòng một lúc nữa để xác nhận việc cấp visa tại chỗ. Lào cấp visa tại chỗ cho khách bắt buộc phải có visa vào Lào. Như vậy các bạn có người nhà và bạn bè mang hộ chiếu phải có visa vào Lào thì yên tâm. Bàn cấp visa tại chỗ vào Lào (On Arrival Visa) phía bên tay phải của cửa ra, ngay vài mét trước khu đóng dấu nhập cảnh.

Sau khi yên tâm là các thông tin đã được chứng thực, tôi sang khu bên cạnh để làm thủ tục đi Xiêng Khoảng. Sân bay Vientiane nhỏ nhưng vẫn chia làm 2 khu cho Quốc tế và Nội địa riêng.

Tôi tới nhà ga nội địa thì thấy rất chi là vắng vẻ, bụng nghĩ chắc làm thủ tục nhanh đây.
Các bác xem đi, trước khi bước vào trong cái ga sau lưng này, tôi vẫn còn có vẻ vui vẻ lắm đấy chứ, ai ngờ mọi chuyện lại chưa bắt đầu...



Chỉ có hai bàn làm thủ tục đi, mấy bàn còn lại để trống và các chú an ninh đang ngồi tán phét với mấy em nhân viên.
Tôi đưa cuốn hộ chiếu cho cậu nhân viên hàng không Lào. Cậu ta nhoẻn cười rất tươi rồi chào tôi, "Việt Nam hả?" (bằng tiếng Việt khá chuẩn). Tôi chào và cười lại (không biết có tươi như bằng cậu ta cười không?).
Cậu ta cúi người vào cái máy tính và gõ mấy chữ. Bên mình thì các đồng chí nhân viên sẽ hỏi là số vé máy bay hay code hay gì gì đó nhưng bên Lào thấy chẳng cần gì.
 
Last edited:
Sau khi gõ một lúc, cậu nhân viên Hàng không Lào nhíu mặt lại và lẩm bẩm gì đó. Mình vẫn tươi tỉnh hỏi cậu ta bằng tiếng Việt: Có gì không anh bạn. Vẻ mặt cậu ta trở nên nghiêm trọng hơn rồi trả lời bằng tiếng Anh rất đúng chính tả: Chuyến bay của ông đã bị hủy rồi.
Quái thật, thế này là thế nào nhỉ??? Đến lượt tôi lại lẩm bẩm lại?
- Sao tôi lại không nhận được thông báo nhỉ?
- Chúng tôi không liên lạc được với ông.
- Sao vậy? Thử xem sao nào?
Cậu ta với cái điện thoại để bên cạnh và bấm bấm mấy cái. Cái túi áo ngực tôi rung lên và vẻ mặt cậu ta trông lại càng có vẻ nghiêm trọng hơn nữa.
Thường thì tính tôi rất nóng, nhất là trong công việc.
Xin mở ngoặc là khi đăng ký đi phượt ở Tibet tôi có tự giới thiệu là rất dễ tính, ăn gì, uống gì cũng đuợc. Sẵn sàng giúp đỡ mọi người, sẵn sàng chiều lòng mọi người. Đoạn giới thiệu đó luôn đúng nếu tôi đi cùng với các bạn phượt hay đi chơi với nhóm nào đó...
Nhưng khi đi làm thì tôi lại rất khắt khe và khó tính và cũng hay nổi nóng.
Thế mà ngay bên Lào này tôi không nóng lên được mới lạ chứ.
Sau một hồi phân bua thì tôi cũng phải chịu. Hàng không Lào rất ít khách, và nếu ít khách là họ hủy chuyến. Họ có thông báo thì cũng là hủy chuyến, có ý nghĩa gì đâu?
Cậu nhân viên vẻ mặt rất chịu đựng và nói thêm với tôi rằng nếu tôi cần hỗ trợ gì hay không hoặc Hàng không Lào sẽ chuyển chuyến bay sang ngày mai cho tôi. Tôi nói tôi có kế hoạch làm việc với các ông liên quan ở tỉnh Xiêng Khoảng chiều ngày 2 tháng 11 và sáng sớm ngày 3 tháng 11 là chúng tôi phải vào rừng khảo sát rồi. Khu vực khảo sát của chúng tôi (xin lỗi các bác vì lý do “an ninh” nên em không dám tiết lộ địa điểm và danh tính các đồng chí cùng chuyến công tác sau này được, rất mong các bác thông cảm) ở cách Xiêng Khoảng rất xa (khoảng gần 300 cây số, có nhiều đoạn là đường rừng nên phải đi rất sớm). Tôi nói yêu cầu của tôi là được giải quyết bằng cách nào đó để tôi tới được Xiêng Khoảng trước sáng sớm ngày 3/11 là quan trọng nhất.
Sau khi hội ý hay họp hành gì đó với mấy đồng chí khác (không biết tiếng bên Lào gọi là gì) thì một em nhân viên Hàng Không Lào đại diện lãnh đạo ra tư vấn cho tôi là lấy chuyến bay ngay đi Luong Prabang. Tôi nghe Luong Prabang thì cũng khoái nhưng lên đó thì tôi cũng chết, làm sao đi đến chỗ hẹn?
Em Hàng không Lào lại phân tích là hai tỉnh đó gần nhau lắm, anh gọi điện thử xem mai biết đâu khu khảo sát của anh lại gần đó thì sao? Tôi nghe cũng thấy hay hay (té ra con gái lợi hại thật).
Tôi bèn gọi điện ngay cho các bác đang ở Xiêng Khoảng và hỏi có đi đón tôi ở Luong Prabang được không hay khu khảo sát có gần đó không?
Đang giờ nhậu cao điểm, vừa ồn ào, vừa chịu áp lực của bia Lào, vừa bận lăm vông nên các bác bảo được, được, cứ bay ngay đi rồi đón.
Nói thêm với các bạn thông tin này nữa nha. Nếu bạn Lào nào ở đây mà nghe được cũng đừng giận tôi nha. Theo tổng kết của các đồng chí làm ăn bên Lào thì bên Lào, nhất là cán bộ (sau mới đến quần chúng) thì có 3 món mà người Lào chơi cả ngày lẫn đêm được đó là bia hoặc rượu (nói chung là uống hay nhậu nói theo kiểu của chúng ta), bi sắt và lăm vông. Mà đã tham gia mấy món này rồi thì coi như hỏi gì, bàn gì cũng chẳng có tác dụng nữa. Xui cho tôi là các bác kia lại đang kết hợp tới hai món là uống và lăm vông thì có chết tôi không chứ.
Tôi đồng ý nhận lời đổi chuyến bay từ Vientiane đi Luong Phrabang nhưng cũng dặn kỹ là chuyến về tôi vẫn bay từ Xiêng Khoảng về Vientiane đấy nha. Cô Hàng không Lào bắt đầu cười một tí và bảo đảm với tôi rằng chuyến bay sẽ được thực hiện và hy vọng quý khách sẽ hài lòng. Tôi bắt đầu cảnh giác với nụ cười Lào nhưng vẫn lịch sự cám ơn và hẹn gặp lại trên chuyến bay về... ai ngờ (thôi, chưa kể vội, đấy lại là đoạn khác rồi).
 
Last edited:
Với khoảng cách 400km từ Vientiane đến Luangprabang, chúng tôi đến rất nhanh vì thủ tục các chuyến bay của Lào cũng rất đơn giản. Chúng tôi đi từ Vientiane đến LuongPrabang bằng máy bay ATR 72. Tôi thấy trên sân bay Lào toàn ATR 72 thôi, trừ cái Airbus bay từ Việt Nam sang.
Trong nhà ga chờ và trên máy bay, tôi vẫn còn vài chục phút vui vẻ vì dù sao tôi vẫn còn được đến LuongPrabang, di sản văn hóa thế giới.
Trước khi máy bay hạ cánh xuống Luong Prabang, tôi còn chụp được vài tấm hình LuongPrabang từ trên máy bay.
Con sông Nam Khan, một nhành của sông Mê Kông và đổ vào sông Mê kông ngay bên thành phố Luong Prabang












 
Last edited:
Ra khỏi sân bay lúc gần 1giờ chiều, tôi đi tìm xe ngay, không còn từ từ như dân Lào nữa. Không thấy ai có vẻ như đang chờ đón tôi cả, tôi liền lấy điện thoại gọi cho các bác đang đánh chén ở Phonxavanh, Xiêng Khoảng để hỏi xem xe nào đi đón, và cho xin số điện thoại đi động của đồng chí lái xe.
Các bác vừa đánh chén vừa kêu tôi đi nhanh lên để còn tham gia đánh chén một tí. Tôi liền gọi điện thoại cho đồng chí lái xe mà trong bụng nghĩ tay này mà không biết tiếng Việt thì mình cũng khó liên lạc với nó đây. Đứng ngoài với nhau còn uốn éo điệu bộ được chứ điện thoại là hỏng hẳn. Không ngờ mới reng một nhịp là nó bắt máy ngay và alô rất sành điệu. Tôi nghĩ tay này khá đây, lái xe cho sếp có khác. Hỏi em đi xe nào, đứng ở đâu, cậu ta trả lời rất rõ rành bằng tiếng Việt:
- Em đi chiếc xe bốn chỗ Daewoo mang biển Việt Nam đó. Em bên Việt Nam sang mà, em tên là K.
Hèn gì mà nó nói tiếng Việt rõ thế, dân Nam Định mà. Tôi tìm không ra hỏi ở đâu.
Nó bảo:
- Ngoài cổng sân bay anh ơi, họ không cho vào trong, đóng cửa mà.
Quái thật, cửa đâu mà đóng nhỉ.
- Thế em đứng ở đâu.
- Ngay cửa cổng rào sắt này anh.
Sân bay LuongPrabang trông cũng lịch sự lắm. Xuống máy bay là các đồng chí thấy tấm biển to tướng “Luongprabang The World Heritage Town”. Ngay cửa ra là có bàn “Information” với hai em Lào rất đẹp đứng cười. Tôi lại hỏi ngay một em là cổng sân bay ở đâu, sao đóng cổng, không cho xe vào đón khách, hay là chỉ mình taxi được đón? Em Lào cười và chỉ tôi cái cổng phía xa và nói đâu có đóng, mở mà.
Tôi gọi lại cho chú lái xe hỏi xem đứng ở đâu, sân bay nào. Nó trả lời là ngoài cổng, có hai đồng chí an ninh gác rõ ràng nhưng là ở sân bay Xiêng Khoảng.
Thế là chết tôi rồi. Sao giờ này còn ở Xiêng Khoảng. Nó bảo các bác bảo ra sân bay đón anh. Khổ thế chứ, cái món bia Lào với Lăm vông ảnh hưởng mạnh quá. Tôi nhắc với nó một cách khá từ tốn là anh đang ở sân bay Luongprabang, đến đón anh được không ?
Cậu ta bảo em mới sang còn chưa biết đường đi đâu hết mà tiếng Lào thì đến chào em cũng chưa học được thì biết cái Luongprabang là ở đâu mà đi bây giờ. Tôi đành quyết định : Thôi em đi về nghỉ đi, anh kiếm xe đi xuống cũng được. Rồi tôi điện cho các bác Bia Lào – Lăm Vông. Tôi bắt đầu bực mình và suy nghĩ lăn tăn về chuyến đi Lào quái quỷ này. Sao mà lắm rắc rối thế chứ. Thường thì tôi đi công tác với kế họach rất tỉ mỉ đến từng chi tiết một, thế mà lần này chẳng giống ai cả. Thôi thì cố gắng chịu đựng và giải quyết thôi. Nghĩ bụng vậy nên tôi lại kéo vali trở vào trong sân bay lại.
 
Last edited:
Vào trong, tôi đến bàn Information với hai em Lào cười. Tôi trình bày hòan cảnh bằng tiếng Anh từ từ đề phòng các em nghe không kịp. Mội em cười và hỏi passport? Tôi trình hộ chiếu và đứng chờ, hy vọng World Heritage Town thì khác chỗ khác tí chăng? Sau khi nghiên cứu, em nói lại với tôi bằng tiếng Anh và cũng từ từ: Chuyến bay của anh đi Xiêng Khoảng bị hủy, họ chuyển anh bay lên đây. Từ đây đi Xiêng Khoảng là 306km nữa anh à. Anh có thể ngủ lại đây một đêm thăm Thành phố Di sản thế giới của bọn em rồi mai đi cũng được. Tôi nghĩ thầm, mấy bạn này lừa mình rồi. Từ Vientiane đến Phonsavanh, Xiêng Khoảng là 435km, giờ họ cho mình lên Luongprabang, gần được có 130km mà không có đường đi thì chết à? Tôi cáu và nói nhưng đây là lỗi của bọn em mà. Em Lào cười bảo là các em thu xếp khách sạn cho tôi được mà !!! Đúng là không cáu được.
Nghĩ một lúc, tôi bảo em chỉ cho tôi đường đi ra bến xe để kiếm xe đi Xiêng Khoảng. Em nói anh đi mua vé taxi rồi họ chở anh tới đó ngay. Tôi chào hai em Lào cười rồi đi mua vé taxi. Hai em còn cẩn thận đưa tôi tấm bản đồ Luongprabang và chúc vui vẻ.
Vé taxi từ Luongprabang airport tới thành phố là 60K kíp. Mua vé xong, tôi nghĩ mình còn khoảng 300K kíp mà có chuyện thì chết đói à. Nghĩ vậy liền kiếm chỗ rút thêm tiền (phòng thân chứ). Tôi rút thêm một triệu kíp nữa và chuẩn bị một chuyến phiêu lưu mới.
Nói thêm với các bác là ngay tại sân bay Luongprabang, người ta có đổi tiền Việt Nam đồng sang tiền Kíp Lào nha.
Lên chiếc taxi to đùng 12 chỗ, tôi nói bằng tiếng Việt: Cho mình đi đến bến xe bus. Cậu lái xe cười rồi nổ máy ngay. Tôi hỏi cậu ta về các chuyến xe đi từ Luongprabang đến Phonsavanh, Xiengkhoang, cậu ta cười và nói bằng tiếng Anh don’t know. Haha, vậy là không biết tiếng Việt hả. Tôi chuyển qua tiếng Anh: Thế cậu định chở tôi đi đâu đấy ? City center. May mà còn hỏi sớm, không thì lại gặp rắc rối nữa. Tôi bảo, chở anh đến bến xe bus nha. Nó Ok rồi nhấn ga. Tôi cũng chẳng còn bụng dạ nào nói chuyến với nó nữa.
Luongprabang nằm giữa ngã ba sông Nam Khan và Mê Kông, nằm ở bờ phía nam của sông Mê Kông và bờ phía tây của sông Nam Khan. Sân bay nằm ở phía đông của thành phố, bên phía kia bờ Nam Khan. Chúng tôi đi qua sông Nam Khan, xuyên qua cái World Heratage Town này đến bến xe bus nằm ở cuối thành phố phía bên kia, góc tây nam. Trên đường, chúng tôi đi qua tượng đài Souphanouvong nhưng tôi chẳng còn bụng dạ nào mà sáng tác nữa.
Đến nơi tôi thấy tấm biển Southern Bus Station thì mới biết là nó còn 1 bến nữa phía bắc. Bến xe nằm ngay trên đường 13. Với tôi, con đường này khá quen thuộc. Tôi đã đi hàng tuần ở Sài Gòn (vì nó bắt đầu từ sài Gòn mà). Tôi đã đi dọc theo nó lên đến cửa khẩu Hoa Lư, sang huyện Snuol của tỉnh Kratie rồi đi Stoungtreng rồi sang Nam Lào. Thấy đường 13, tôi mới yên lòng chút ít (dù sao, cũng là chỗ quen biết). Trong Vikipedia tiếng Việt, các bác đấy viết là nó bắt đầu từ HCMC và kết thúc tại cửa khẩu Hoa Lư là không đúng lắm hay sao ấy. Tôi biết là nó tiếp tục chạy qua Kratie đi Stoungtreng rồi sang Lào (đoạn này tôi đã đi vài lần rồi). Sang Lào nó đi lên Vientiane rồi đi Văng Viêng, Luongprabang rồi đi tiếp tới tận Trung Quốc và vẫn mang tên đường 13.
 
Lại nói về chuyện kiếm xe đi Xiêng Khỏang. Lúc tôi đến bến xe là khoảng hai giờ rưỡi chiều. Bến xe vắng tanh, trong quầy vẫn còn mấy em nhân viên ngồi tán dóc. Tôi vào hỏi xe đi Xiêng Khoảng. Cũng may, các em nói được tiếng Anh chút chút. Các em nói chỉ có 2 chuyến xe đi Xiêng Khoảng trong ngày và xuất phát lúc 8:00 và 8:30 sáng thôi. Tôi hỏi thêm là thế anh muốn tới Xiêng Khoảng thì có thể đi xe nào. Các em nói nhiều xe lắm, xe đi Hà Nội, xe đi Vinh... nhưng giờ này thì chẳng còn cái xe nào nữa đâu, sáng mai anh ra đây.
- Thế các em ngồi đây làm gì vào giờ này.
- Bọn em bán vé trước mà, anh có mua không?
- Anh cần đi ngay cơ.
- Vậy thì không có đâu.
Gay nhỉ, chẵng lẽ bay à.
Tôi đi ra cổng bến xe và bắt đầu thấy đói bụng. Thôi thì đi kiếm cái gì ăn rồi tính tiếp.
Đối diện bến xe Bus là một bến xe nữa cũng có biển tiếng Anh đàng hoàng Mini Van Station. Té ra cái World Heratge Town nhiều tiếng Anh thật. Tôi lại kéo vali sang bên đó và vào hỏi tiếp.
Phòng vé lịch sự, máy lạnh đàng hoàng (tất nhiên là Luongprabang lúc này khoảng 24 độ C nên chắc chỉ để thông gió thôi). Tôi hỏi xe đi Xiêng Khỏang và cũng được thông báo là đường nguy hiểm lắm, chỉ đi ban ngày, buổi sáng thôi, cũng có hai chuyến là 8:00 và 8:30.
Chán quá tôi đi ra ngoài thì thấy ngay bên cổng của cái Mini Van Station có biển đề cho thuê xe máy và dịch vụ du lịch. Tôi buớc vào và mấy đồng chí Lào quây lại hỏi han quá trời. Tôi thông báo là cần đi Xiêng Khoảng thì các đồng chí nhăn nhó hết. Ai cũng bảo làm sao đi 300km ban đêm được, thôi chào anh nhá... rồi quay ra hết.
Tôi đi ra ngoài rồi quyết định đi kiếm ăn đã. Đối diện cổng bến xe bus là một Nhà hàng Việt Nam (có biển hiệu bằng cả tiếng Việt đàng hoàng). Tôi nghĩ là có thể có chút thông tin đây, bèn ghé vào. Hỏi hai cậu phục vụ bằng tiếng Việt thì chẳng nhận được câu trả lời nào cả. Đứa thứ 3 liền chạy vào nhà và lôi một em trẻ, trắng trẻo ra. Em này trông cũng e thẹn nên tôi không biết bọn này nghĩ mình vào đây làm gì??? Tôi hỏi em bằng tiểng Việt thì thấy em tươi tỉnh hẳn lên. Em nói vừa ở Việt Nam sang hôm qua. Hóa ra em sợ có khách vào nói bằng tiếng Lào thì em cũng điếc. Đây là quán của chú em và cô chú thì đi chợ mất rồi. Tôi hỏi xe đi Xiêng Khoảng. Em bảo không biết cả xe lẫn Xiêng Khoảng và tư vấn là anh cứ uống nước đi, chú em về là giải quyết được hết đấy. Tôi nói tôi đi ăn đã rồi quay lại.
Gần bên cạnh đó là Chinese market. Tôi vào chợ và kiếm vài thứ để ăn. Giá như mọi hôm thì tôi lại làm vài kiểu ảnh để giới thiệu với các bác nhưng lần này nản quá, chẳng còn hứng thú gì cả. Làm xong 3 chai bia Lào thì tôi lại lên đường tiếp tục hy vọng. Các bác Bia Lào – Lăm Vông sau khi giải tán cuộc đánh chén và lăm vông thì bắt đầu gọi điện cho tôi liên tục. Tôi báo cáo tình hình rồi tắt máy.
Gần đối diện với Chinese market là Sân vận động quốc gia Lào có ghi chữ Loungprabang National Stadium đàng hoàng. Tôi lang thang một lúc thì gặp tấm biển chỉ Lao-China Friendship Hospital thì chán nên quay lại.
Về tới nhà hàng Việt Nam thì đồng chí chú vẫn chưa đi chợ về. Các bác Bia Lào - Lăm Vông hơi tỉnh bia bắt đầu sợ tôi không thể tham gia chuyến công tác ngày mai nên gọi điện liên tục. Thường thì tôi sang nước khác là đi kiếm mua simcard điện thoại ngay nhưng lần này thì nghĩ Lào cũng rẻ nên lại không mua. Vì vậy, mấy bác Bia Lào – Lăm Vông này đã đóng góp khá lớn cho cái hóa đơn 2,6M tiền điện thoại trong tháng 11/2010 của tôi. Cũng may tháng trước đi TQ xài ít nên tiền lương thâm hụt không nhận biết được, bà xã vẫn tươi tỉnh như thường.
Vào cổng bến xe bus, tôi ghé ngay vào chỗ bác bảo vệ. Thường là các bác bảo vệ biết rất lắm trò nên tôi quyết định vào đây để gỡ gạc tí chút.
Bác đang ăn (chẳng biết là bữa nào nữa vì tôi nghĩ tôi là người ăn trưa cuối cùng rồi). Bữa ăn của bác rất Lào và rất đơn giản với một cục xôi và hai con cá trê nướng + một chai rượu Lào.
Tôi ngồi lên chiếc ghế gãy và chào bác bằng tiếng Lào rồi hỏi thăm bằng tiếng Việt. Cũng may là bác đã từng đi bộ đội pathét Lào nên nói được tiếng Việt. Bác mời tôi ăn một con cá và uống rượu. Cùng đường rồi, tôi nghĩ chơi luôn, biết đâu chút nữa nhờ bác này mua chai nữa rồi ngủ đây luôn. Bác bảo không có xe đi buổi chiều từ Luongprabang đi nữa đâu nhưng nếu đến được Phukhun hay Phaukhoun gì đấy thì có thể có xe. Tôi mở bản đồ ra nhưng bác chịu, chẳng biết gì trên bản đồ cả. Bác nhiệt tình lắm, lấy điện thoại và gọi một phát, chẳng biết đi đâu nhưng một lúc sau thì thấy có một cậu thanh niên Lào rất đẹp trai, ăn mặc cũng rất đẹp chạy chiếc xe máy tới. Cậu ta hỏi ngay tôi bằng tiếng Anh rất chuẩn là tôi cần đi đâu ? Tôi trình bày hoàn cảnh mất một lúc. Cậu ta nói đi với em rồi bỏ cái vali của tôi lên xe luôn. Tôi làm thêm một tợp rượu để cám ơn bác già bảo vệ rồi lên xe theo cậu ta. Cậu ta giới thiệu là mới bên Úc về. Xe là của nhà cậu ta đang đi Văng Viêng, cậu ta sẽ gửi tôi lên xe đó đến Phukhun. Đến lúc đó tôi vẫn chưa biết Phukhun là cái gì nên thắc mắc lắm. Cậu ta bảo anh đến đó, đợi một lúc thế nào cũng có xe từ Vientiane đi Việt Nam đi ngay qua, anh có thể đi theo các xe đó về Phonsavanh, Xiêng Khỏang. Tôi ậm ừ rồi ngồi im. Câu ta chở tôi đến một cây xăng khá lớn và nói gì với đồng chí lái xe và đưa cái vali của tôi cho đồng chí phụ xe. Tôi chỉ kịp nói thank you thì cậu ta đã phóng đi mất. Tôi lên xe và gọi điện thông báo cho các đồng chí Bia Lào – Lăm Vông là tôi đã bắt xe đi Phukhun và đang trên đường đi.
Xe có máy lạnh và chỗ ngồi cũng tạm ổn nhưng kém hơn xe bus đường dài của Cambodia. Tôi được bác lái xe (cũng có tuổi rồi) cho ngồi ở giữa xe và bảo mấy thanh niên Lào nhường chỗ chỗ tôi. Tôi bắt đầu lấy máy ảnh ra để kiểm nghiệm cung đường mà Thuan Anh Huẵng đã đi qua nhưng máy ảnh lại hết pin, thật là tiếc.
Phukhun là một thị trấn nhỏ của huyện mới tách (sau này tôi mới biết) của tỉnh Luongprabang. Phukhun là ngã ba đi Vientiane, Luongprabang và Phonsavanh Xiêng Khoảng. Đây cũng là tên một con đèo mà cực kỳ dài và vô cùng uốn lượn. Tôi gặp một số chuyện xảy ra trên đoạn đường này, mong sẽ sớm được hầu các bác.
 
Last edited:

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,679
Bài viết
1,154,687
Members
190,157
Latest member
ngoisaotravel
Back
Top