What's new

Hành trình Hà Nội - Sapa - Hạ Long

Xin chào Sirius!
Mình cũng ở SG, mình đã book vé ngày 23 tháng 10 đi Hà Nội, dự kiến sẽ ở lại 1 tuần. Ra HN mình cũng định tham quan 2 điểm Sapa và 1 số điểm xung quanh HN. Vì lần đầu tiên đi ra bắc nên mình hơi lo lắng. Bạn tư vấn giúp mình nhé. Vé đi Lào Cai và khách sạn có phải đặt trước không ạ? (mình muốn đi loại vé nằm để giữ sức lên Sapa đi chơi). Và giá khách lúc này thì tầm bao nhiêu vậy, có phải trả phòng trước 12h ko? Tuyến Hoa Lư - Tam Cốc - Bích Động có đẹp và dễ đi ko bạn?
Giúp mình nhé. Cảm ơn bạn rất nhiều!

Chào bác Sa (Kachiu),

Tự dưng bác làm em nổi cơn, thành ý cũng hơi hơi nha nhã, rằng muốn kể cho bác nghe một câu chuyện, để từ đó bác tự rút ra được cái gì thì rút, không dút cái gì thì cũng tuỳ bác.

Cơ mà, trước khi kể, em muốn bác nhón tay làm phước, thành thật khai báo dăm câu ba điều, cốt chỉ để em phục vụ bác tốt hơn mà thui:

a) Bác là zai hay là gái (em thì đoàn rồi, nhưng nhứt quyết không khai)
b) Bác đi bao nhiu người
c) Tình trạng sức khỏe (thể chất và tinh thần) dành cho chuyến đi (nếu kể chuyến đi khó wá bác sẽ chán)
d) Ham muốn của bác có đúng là cưỡi ngựa nhanh, để xem được nhiều hoa hay không?

Em thành thật xin lỗi bác vì sự tra khảo trên mức tình cảm, rất bất tiện và khó chịu này, nhất là với mem mới. Bác có thể chọn cách không giả nhời, hoặc chỉ giả nhời trước mặt luật sư :shrug:

Ti nhiên, em muốn xác định các điều trên trước khi kể, là nhằm:

e) Em sẽ chọn kể một trong các câu chiện, cái nào gần giống với các điều kiện của bác. Em có vài câu chiện như thế, nhưng chỉ kể một (vì bi giờ làm biếng wá rùi) (NO)

g) Cùng một câu chiện, nhưng sẽ chọn kiểu kể cho phù hợp với đối tượng. Đối với một số đối tượng (chưa khai báo thì làm sao bit) thì có thể một số chi tiết phù phiếm không nhất thiết phải giống y chang thực tế, hay là một số nhân vật xa xăm không nhất thiết phải đúng họ tên... Chả hạn là thế, nhưng em bảo đảm mọi chi tiết khác đều đúng. :D

f) Câu chiện, lẽ ra chỉ là định kể thầm cho bác nghe thui. Những người khác không phận sự, lẽ ra miễn vào. Nhưng nếu chẳng may lỡ vào, lỡ đọc, cứ tạm coi như không cố tình xem chộm :T , hoặc là cố tình nhưng chưa gây hậu quả nghiêm chọng. :))

Cũng ti nhiên, các bác nào có các điều kiện giống bác Sa, cũng có thể xem wa, nhưng không nhất thiết phải... mười rịu. (NT)

Bác có nhời thì em mới dám thẽ thọt ạ (wait)
 
“Cậu không lừa mày thì thôi, đừng hòng lừa được cậu, nhá”. Em vận cả bẩy thức luân xa để truyền nhân sóng vào không gian cho cái thằng kia, nếu nó cũng có tý sóng tinh vi, có thể bắt được. Chả biết nó có bắt được sóng không, nhưng em tự truyền và tự bắt sóng của chính mình.

Kịch...

Đang (làm bộ) thiu thiu, bỗng lại xuất hiện cái tiếng ấy. Nó đùng đục, khô khan, không phải tiếng kim loại, cũng không phải tiếng của cái gối hay cái gì mềm mềm. Nó hẳn phải là hai thứ không đồng chất đụng nhau, mà là đụng một cách vô tình, nghe nó có vẻ rụt rè, hụt hẫng.

Haha, mày đây roài, cựa quậy đi con, cậu đã biết ngay rồi mà. Phen này cậu bắt được mày thì đừng có mà thoát. Cậu già đời hơn mày, sẽ già đòn hơn mày, quyết nằm im để bắt tựn tay day tận trán, cấm cãi. Cậu đã chót nóng vội vụ bật đèn vừa nãy dồi, đã kịp thời tự phê bình, rút kinh nghiệm dồi. Lần này ăn thua là già giơ, sẽ nằm im ngay cả lúc tưởng đã phải vùng dậy, để chọn đúng lúc nhất, tóm lấy tay, quyết “không cho chúng nó thoát”.

Vẫn giả bộ thở đều, nhưng mắt em đã ti hí zồi, em phải canh chừng và ghi nhớ từng động tác, để sau này có thể mô tả chính xác cho công an, một khi cuộc điều tra cần dựng lại hiện trường.

Cái bóng đen ốm nho ốm nhách, tức là cái chân lòng khòng trong cái ống quần đen của thằng cu ở giường trên đầu em, nhích dần ra không gian. Bắt đầu rồi đây. Nào, mày làm gì đi xem nào. Nó trườn dài ra, đến gối, rồi cả cái giò, rồi bắt đầu nhô ra cả người.

Lại một cái nữa thò ra, khẳng khiu hơn. Đó là cái tay. Lần này thì cậu nhìn mày kỹ lắm con ạ, không thể nhầm. Cái chân trái bấu sang giường bên cạnh, cái tay trái bấu tiếp. Rồi cả cái thân nó lòi ra. Không thể sai, cặp mắt kiếng nó lại loé lên. Nó giữ người trong tư thế bay, dạng cả hai chân hai tay, mỗi đôi lên một giường.

Nó giữ yên như thế một lúc, chằm chằm nhìn xuống em xem có động tĩnh gì không. Chuyện nhỏ như con thỏ, thằng em! Chưa có gì đâu, anh đâu thèm manh động khi mày mới chỉ dạng háng ra treo người như phi hành gia leo ra vũ trụ vậy. Em thầm bảo nó như thế, nhưng đã tính sẵn từng vị trí sẵn sàng chiến đấu. Mày cứ dạng ra thế thì cậu chỉ vùng lên một cái theo đòn kim kê độc lập hay là khẩu xà vồ mồi, bảo đảm trúng ngay cái chỗ mày không đỡ được đâu, con ạ. Định lồm giè thì làm tiếp đi, cậu chờ nè...

Em dự tính các tình huống, chả hạn nó sẽ giả bộ trườn xuống rồi bất thần đạp cho em một giò, có thể vào chỗ hiểm hóc, để phủ đầu hoặc làm em tê liệt tức thì. Khà khà, cậu đoán được rùi. Em nhè nhẹ xoay như người đang trong mộng, quay ra phía ngoài, tay đặt lên ngực sẵn sàng đỡ mặt hay phản công, chân co nhẹ lên, vào thế bảo mật cơ quan Cục miền nam và quắp lại phòng thủ.

Mày có nhảy cả người vào cậu thì cũng đét thể nào vào chỗ hiểm được, cậu chỉ xoay một cái là mày văng thui à, không chừng còn vập đầu vào giường bên kia mà toi.

Tay này, xem ra cũng cáo già, cứ như đọc được ý nghĩ của em, hắn cứ treo người như thế, im như phỗng. Chắc hắn cũng phải suy tính lung lắm, hoặc là nín thở để tung chiêu. Một lúc sau, thấy em nằm yên, hắn nhẹ nhàng chuyển người như một con mèo, phốc một phát sang giường bên kia, lọ mọ chen vào cái chỗ cô gái đi cùng hắn.

Thằng cha này gian thật. Hắn làm thế chắc là để oánh lừa mình đây. Có lẽ thấy lộ, chúng làm như phi sang giường nhau cho thân mật chứ không phải nhảy xuống tấn công em. Hừ, cứ giả bộ đi, nhưng chúng mày sẽ không thoát được đôi mắt cảnh giác sáng ngời của cậu đâu. Sang đó định toa rập bàn mưu tính kế phối hợp hành động hử, cho mày bàn.

Chúng xê dịch loạch xoạch một tý rồi nằm im. Chờ cơ vồ mồi đây mà, cậu biết toỏng. Chúng nằm im lâu lâu. Em lại bắt đầu phóng ra những dòng siêu âm phì phèo, nắn hơi sao cho nó giống.

Trò đời, tự kỷ ám thị, cái gì cứ giả bộ quá đáng thì sẽ thành thật. Em giả vờ ngủ tới mức tối đa để lừa nó, lại thành ra buồn ngủ thật, buồn ngủ qúa, không thể chịu được, rồi khì khì luôn. Tinh thần không thể thắng nổi vật chất, cụ thể ở đây là thể chất, cái ngọc thể của em đã bất an. Em ngủ.

Choạch.....
 
Lần thứ ba thức dậy, thấy trời khua lém rùi.

Cái tiếng choạch này, đừng có mà qua tai mắt cậu, rõ là kim loại đụng kim loại. Không thể sai không phải vì em đã cảnh giác và có thời gian để định thanh cái âm thanh này, mà vì nó không chỉ choạch một cái mà tiếp luôn choạch choạch mấy cái liền. Những tiếng sau còn pha cả tiếng leng keng nho nhỏ thì sai làm sao được.

Em truyền tinh thần sẵn sàng chiến đấu xuống các cơ của mình. Thằng này ở trên cao lại có hàng lạnh? Được, em rón rén tháo thắt lưng của mình, cuốn vào tay trái làm thành một cái roi không thể rơi. Tay phải em thò xuống gầm, kiểm tra lại cái chai rượu đã để sẵn, xoay cho nó đúng tầm tay...

Rồi, sẵn sàng. Em nhô người ra ngoài, để nếu nó nhảy xuống thì mình còn khoảng trống thụt vào và nghĩ trước cách xoay sao cho luồn được nhanh xuống phía dưới, tay trái sẽ vung roi, tay phải sẽ quờ ngay lấy chai rượu.

Nhưng nó không xuống.

Rẹt.. rẹc... rịt...

Choài đất ma quỷ ơi....
 
Khi tiếng khóa dây lưng đụng phải cái thanh sắt mạ kền gắn trên thành giường, tiếng phẹc mơ tuya vừa kéo dứt xuống thì lại nổi lên những âm thanh đáng nghi và lạ lẫm khác.

Thôi, em không dám kể thêm chi tiết nữa đâu ạ...

Dưng mà em lại nổi tinh thần cảnh giác cỡ Tào Tháo. Biết đâu tay này lại cao tay hơn, dùng chiêu này để đánh lừa mình. Cần phải tiếp tục theo dõi bất kể động thái nào của chúng.

Em ti hí mắt... Những gì trông thấy mà ... đau đớn lòng. Các bác đọc báo để gắn những vụ án hay đọc thấy vào đây nhé. Bác Sa là gái thì lại càng không nên nghe.

Và các bác có đánh đòn em thì em cũng thà chết không khai. Không phải em lên mặt đạo đức tốt đẹp gì đâu, mà vì theo luật im lặng. Người làm “chuyện ấy” sẽ không có tội, như Vàng Anh ý. Người nhìn thấy, thậm chí nhìn chán lại còn quay phim, cũng không có tội, như Việt Dart ý. Nhưng người có tội sẽ là người kể lể, mô tả chi tiết, như cái tay gì ý, ở Hải Phòng ý. Em thì em chả rại mà dẫm phải ứt gà sát, mặc kệ chúng mày đánh nhau, miễn là đừng có mờ âm mưu đánh cậu.

Đêm khuya khoắt, con tầu rít gió hừng hực rồi hý lên như ngựa lồng.

Bố khỉ, lúc nãy thì chạy như rùa bò mà sao lúc này chạy điên thế, cứ nghiêng ngả chỉ chực đổ. Bánh sắt nghiến cay đắng xuống đường ray, chắc toé ra lửa không chừng. Các chỗ nối đường ray bật lên dập xuống, nhịp dầm dập, các thứ âm thanh rất .... hỏa xa.
 
Em không dám ngước lên nhìn, thậm chí nhắm tịt mắt lại. Cứ mỗi lần mí mắt bị con tầu chồm chồm hất bốc lên, lại thấy cái cảnh như phim, một live show sống động. Lúc lên tàu thì thới thới, kệ nó, kiểu gì cũng sáng mai đến Lào Cai, còn lúc này chỉ mong tầu mau đến, hạ màn tầu xe khổ cực.

Tàu đổ dốc ồng ộc, lao vun vút. Chắc đang đổ đèo gì đoá, thiếu gì đèo. Rồi cũng đến lúc nó ỳ ra, chạy chậm lại, lừ khừ. Có lẽ nó đến ga Yên Bái rồi hay sao ý, dừng lại. Ánh đèn lập loè, tiếng ý ới trên sân ga lẫn với tiếng con tàu thở hồng hộc.

Nghe nói chạy hết một cung đường, người ta thay đầu máy hay là thêm đầu máy gì đó để cái kéo cái đẩy mới lên được dốc cao ở chặng hai sắp tới.
 
Em chả bit làm thía nào. Chả cấm được tàu ngừng hay đi tiếp, chả phê bình ai được, cứ nằm yên chịu trận, thôi thì mũ ni che tai.

Tự dưng em nghĩ đến bác Cao Sơn, người từng viết chuyện bị một lũ con gái trên tàu vật ra định làm thịt. Rồi em nghĩ đến một cái bài của bác ý, viết rằng bác ý suýt làm chuyện ấy trên máy bay... Thẻo nào, tàu hỏa là cái đinh!

Đang vẩn vơ thì tàu lại chạy. Rồi chạy rống lên vật vã, điên đảo, nghiêng nước nghiêng thành. Em bắt đầu thấy lo. Tàu mà cứ chạy kiểu này, nhỡ sập cụ nó cái giường ở trên, rơi xuống thằng cha Anh Gia nhà em thì có mà em lãnh sao quả tạ.

Lại nữa, chả bit các toa khác, khoang khác thía nào, chứ cái khoang của em nó cứ nghiêng lệch đi, xệ hẳn một bên, nhún nhảy chúi đầu về một phía.

Một chân em ngoắc vào cái mấu thang, chân kia ghếch lên, lấy đùi non từ vào thành vách, tay thì bấu vào thành giường. Cho nó chắc...
 
Em định khua lão Anh Gia đang phê giấc nồng này dậy, bắt nó chuyển chỗ để phòng hậu họa. Cái giường trên đầu có đổ vào em thì cũng còn đỡ hơn, chứ nó sập vào cha này thì em có sống cũng phải thành tật. Nhưng em lại sợ khua lão dậy rùi mà lão không chịu hoặc không ngủ được nữa vì kiểu tàu chạy như bò húc này, thì lại khổ, mà khổ em thêm.

Nghĩ thế nên thôi, nghiến răng kèn kẹt. Trong cơn ấm ức, một tà ý nổi lên trong cái phần “con”, rằng giá mà thân này đổi làm gái được, em sẽ cho cái lão Anh Gia kia lên bờ xuống guộng. Chả phải thích gì lão hay thích cái gì khác, mà cho tàu đỡ nghiêng.

Em nghĩ ra một kế: dùng văn hóa châu Á mà không xong thì phải điều đến văn minh phương Đông. Em ngồi dậy, khoát tay tập yoga. Tàu vẫn chạy vù vù như dek thèm biết yoga là cái môn khỉ gió gì.

Mị, em chuyển sang phù quyết. Ngồi ngay ngắn trên giường, mắt lim dim, tay bắt quyết, miệng lầm bầm tụng, rồi thổi phù phù, hú hú gọi thần linh bay về phò trợ, yểm khí, chấn ám...
 
Hiệu quả ngay, hehe. Tây làm chóa gì có cái môn này, đụng là tịt. Tàu tự dưng kéo thắng (phanh). Thằng cha kia thò đầu xuống, cô kia nhỏm đầu lên, ngó, nhìn. Đang đợi thêm kết quả của cái môn phái thổi gió, bỗng dưng tàu lại giật đùng một cái, tè tè chạy. Thế là bao công gọi các thần linh về, các cụ chưa kịp ra tay, lại giật mình thăng mất...

Hai đứa kia chòm chòm nhìn thêm chút rồi...kệ. Vật chất vẫn lại thắng tinh thần. Ba cái trò âm lịch của em hóa ra chả xi nhê bao nhiêu so với cái trò dương lịch của chúng.

Qua ga nào, khúc nào rồi cũng không biết, chỉ thấy đường sắt gì mà sao cũng lắm ổ gà ổ voi, tàu cứ nhấp nhổm chạy giần giật. Em áng chừng ngoài cửa sổ kia là sông Đà (chả bit tàu có qua khúc này không, mà cứ thấy thế), tới ngay cái khúc quay ngược 180 độ, cuồn cuộn trào sôi. Nước đỏ ngầu, reo sóng bạc, quằn quại quay vòng.

Con tàu như một con gium oằn oại, bị một bàn tay vô hình khổng lồ nhấc bổng lên rồi ném xuống, trượt trên những thanh ray. Trúc trẻ tro bay. Mấy tay lái tàu này cũng lếu láo thiệt, đường sá thế mà cứ chạy hết ga hết số, chả bit giữ gìn máy móc gì cả, làm tàu hỏa cứ như tàu thuỷ không bằng.

Thôi thì, máy móc có nhà nước lo. Miễn sao tới bến an toàn, chứ chạy kiểu này kinh quá...
 
Tinh tướng một lúc thế thôi, đường núi vòng vo, làm sao đua mãi được. Tàu vào khúc cua, sực sực lên, chậm rì lại, phì phò leo dốc. Chắc cả hai cái đầu máy kéo và máy đẩy phải xịt ra khói chứ chả bỡn.

May sao vừa lúc ấy còi hụ lên, tàu khự lại, chầm chậm. Xa xa vẳng tiếng lè nhè đặc thù của loa ở các ga. Thoát gồi. Em lay lão Anh Gia dậy, mau mau biến.

- Chào buổi sáng, mày ngủ có ngon không? - Lão Gia chưa mở mắt đã mở mồm hỏi theo công thức.

- Ok, tốt, tốt, còn mày? - Em ừ à cho xong chuyện, cũng đúng công thức luỵch sự.

Gã cố ngáp thêm một cái, uể oải vươn vai, tỏ vẻ còn đang thèm nướng thêm:

- Ồ, ồ, tao có một giấc mơ đẹp!
 
Ngày 2: Sa Pa

Ngày 2, mà gọi là ngày 1 cũng được, vì thật ra mới chỉ bay một chuyến, đi tàu một chuyến, cho dù chuyến tàu tra tấn vui vẻ ấy cũng có thể lấy tên như truyện ngắn cực nổi tiếng của Phùng Gia Lộc thời bắt đầu mở cửa: “Cái đêm hôm ấy đêm gì?”.

Hai thằng thoát ra khỏi con tàu, mặt mày phờ phạc, theo đoàn người nhếch nhác kéo lê vào ga. Trời tối màng màng. Sương đêm ướt sũng. Cái lạnh luồn lách vào tận kẽ nách, làm vệ sinh dịch tễ chu đáo hơn cả bôi kem. Có một cái toilet ngay cạnh cổng ga. Anh Gia quen văn minh, chui vào làm thủ tục trước khi vào thành phố. Vừa thò đầu ra, bỗng từ đâu xuất hiện một tay lực lưỡng chộp lại: xiền! À, xiền hử, cứ để đó- em vội nhào tới can thiệp vì lão Gia này ngơ ngác tưởng bị khủng bố.

Chưa ra khỏi cổng ga, hàng chục người vây đón, ồn ào túm tay, nhao nhao kéo. Cái ánh mắt vừa dò hỏi vừa như cầu cứu của lão Gia làm em phải giải thích: À, họ đón chào mình ý mà, đừng sợ. Mình đang là VIP ở tỉnh họ đó.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,929
Bài viết
1,156,778
Members
190,269
Latest member
vesinhcongnghiepq8
Back
Top